Người ta bán bán buôn buôn, nào ai bán được nỗi buồn em mang. Em đem bán cái dịu dàng, níu tay quân tử, hỏi chàng mấy quan? Chàng rằng: “Ân oán đa đoan, một thân lang bạt, chẳng toan buộc mình”. Cô em bé nhỏ nặng tình, hai hàng lệ đắng, lặng thinh thở dài.
Để lại một phản hồi