Ức Nhiên – Lòng nào dám ngóng chờ ai, …..

Người ta bán bán buôn buôn, nào ai bán được nỗi buồn em mang. Em đem bán cái dịu dàng, níu tay quân tử, hỏi chàng mấy quan? Chàng rằng: “Ân oán đa đoan, một thân lang bạt, chẳng toan buộc mình”. Cô em bé nhỏ nặng tình, hai hàng lệ đắng, lặng thinh thở dài.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*