Rose – Tùy duyên

Đời sợ lắm những ngày im tiếng gióvà chúng ta như những ngọn cỏkhông tha thiết vẫy chào…Sợ lắm những ngày chúng ta không còn gì để hư haolòng không vui không buồn không tha thiếtchúng ta sửa soạn gương mặt rồi bước ra ngoài kia vì không thể nào chạy trốncuộc đời như một con dốc xuốngchúng ta đừng mong băng ngang…Sợ lắm những ngày chúng ta chỉ muốn làm phận hènkhông giành nữa dù là yêu thương sâu lắngmỉm cười buông tay vì muốn dành cho trái tim mình một phần đời đơn giảnkhông ai cho và không ai nhậncô độc nhưng bình yên!Sợ lắm những ngày chúng ta chọn cho mình một thế giới riêngvẫn đưa tay ra dù lòng khép cửađám đông rộn ràng và mình biết mình không cần chỗ dựavì thế giới ấy muôn thuởlời vẫn chỉ đầu môi…Sợ lắm những ngày chúng ta nằm xuống nhưng mắt vẫn ngước nhìn trờihỏi những điều trong lòng đã biết trướcbất lực với niềm vui vì mình không cách nào chạy trốnnhững nỗi đau từ những người thân thuộcbao giờ cũng đau gấp đôi…Sợ lắm những ngày chúng ta từ chối nhìn vào mặt ngườitiếng nói cất lên lúc đó không còn rõ nghĩaước được quay lưng mà vẫn không làm cuộc đời bỡ ngỡvì mình đã lỡđược sinh ra…Sợ lắm những ngày ngơ ngác tự vấn có phải là chúng ta?

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*